Nguyên Thạch

Trăm năm bến đợi


Nhập dòng đời bởi vì sao buồn tủi.
Đường mù sương,lầm lủi bước chân ai.
Cuộc nhân gian,tôi mãi miệt mài.
Gối kỷ niệm ủ dáng ai chờ đợi.


Mối duyên tình.
Bay xa tầm tay với.
Chuyện trăm năm...
Ai hỡi cố quên.


Bước nam nhi theo trống giục vang rền.
Tình riêng gởi mông mênh trùng dương ngát.


Mai về sau,nếu chắp cao cánh Vạc.
Có nhớ thương.
Hãy cùng biển hát ngậm ngùi.
Cõi vô thường.
Nào có chi vui.
Khi trót phận đơn côi cô độc.


Nơi bạt ngàn.
Thăm nhau,xin đừng khóc.
Đau lá rừng.
Xót dáng ngọc thần tiên.
Chốn xa xăm,ghi khắc mãi dáng huyền.
Sao chợp mắt.
Bởi tơ duyên chưa vẹn.


Dài cô đơn,nhọn nỗi buồn dao bén.
Dòng bấp bênh.
Bến hẹn chưa về.
Người xa người,thăm thẳm chiều quê.
Ôi dáng ngọc buông tóc thề rũ đợi.


Trăng ngàn xa.
Bão giông thuyền chưa kịp tới.
Mắt biếc vàng thu.
Ai đợi chuyến về.


Mai thanh bình.
Mong ủ trọn tình quê.
Lời hẹn ước,nay trăng thề xin gởi.


Hò ơ...ơ...

Nước non ngàn dặm đôi bờ.
Ai thương.
Ai nhớ.
Ai chờ đợi nhau.
Nhạt phai hương phấn má đào.
Dẫu trăm năm vẫn tim trao hương huyền.


Bến xưa.
Đã lỡ đò duyên.
Ngàn năm bến mãi đợi thuyền khuất xa.



 

Được bạn: HB 27.06.2011 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Trăm năm bến đợi"